Nữ sinh Minami Aizawa bị bạo hành cả về thể xác lẫn tinh thần.
Minami Aizawa là một nữ sinh trung học tại Tokyo. Cô bé sống nội tâm, luôn lễ phép và chăm chỉ. Mỗi ngày, Minami đều dậy sớm, chuẩn bị cặp sách cẩn thận, cúi đầu chào bố mẹ rồi lặng lẽ đạp xe đến trường. Thế nhưng, ở nơi đáng lẽ phải là mái nhà thứ hai ấy, Minami lại sống trong sợ hãi.
Từ khi vào lớp mới, cô bé bị một nhóm bạn nữ bắt nạt. Lý do chỉ vì Minami quá hiền lành, ít nói và được thầy cô yêu quý. Những lời thì thầm, ánh mắt khinh thường, đôi giày bị giấu, sách vở bị xé rách — tất cả diễn ra hàng ngày như một cơn ác mộng không hồi kết.
Minami không dám nói với ai. Cô sợ làm phiền bố mẹ, sợ bị cho là yếu đuối. Nỗi đau ấy cứ thế tích tụ, khiến ánh mắt Minami dần trở nên đờ đẫn. Cô không còn cười, không còn hồn nhiên như trước.
Một ngày nọ, giáo viên chủ nhiệm tình cờ thấy Minami khóc một mình trong nhà vệ sinh. Bà nhẹ nhàng lại gần, lắng nghe, không phán xét. Nhờ sự hỗ trợ từ nhà trường và gia đình, Minami dần tìm lại được giọng nói của mình.
Tuy vết thương trong lòng chưa thể lành ngay, nhưng từ đó, Minami hiểu rằng: Sự im lặng không phải là cách để bảo vệ bản thân. Mạnh mẽ không phải là không khóc, mà là dám lên tiếng khi bị tổn thương.